Nguyên tắc của Đại Hắc Cẩu chính là, ta chiếm không rẻ, người đó cũng đừng muốn chiếm tiện nghi.
Cho nên, nó mới không nâng giá giúp chủ quán.
Dù sao Lưu Phương ra này giá đã ăn thiệt thòi, làm nó cảm thấy thoải mái, vậy tại sao còn phải giúp chủ quán thoải mái?
Nhìn thấy sức chiến đấu của Đại Hắc Cẩu yếu như vậy, Lưu Phương lập tức có cảm giác như đánh vào không khí, không đánh trúng còn làm mình khó chịu.
- Lão bản, thứ này bao nhiêu tiền?
Đại Hắc Cẩu lại chỉ món đồ đồng, thứ này cổ kính, hiển nhiên đã nhiều tuổi.
- Thứ này một vạn đạo thạch.
Chủ quán vội vàng tự cứu.
Thứ này hắn chỉ bán ba ngàn nhưng hắn nhìn ra song phương đang tranh chấp với nhau, cho nên, hắn hoàn toàn có thể hung hăng kêu giá.
- Nha.
Đại Hắc Cẩu buông gương đồng xuống.
Khốn kiếp!
Chủ quán ngây người, ngươi có ý gì?
Lưu Phương cũng không hiểu, đối phương ra bài kiểu gì thế?
Đại Hắc Cẩu nhếch miệng cười cười, muốn lợi dụng Cẩu gia kiếm tiền, ngươi còn non lắm!
Nó lại cầm lấy một thanh kiếm, nói:
- Thứ này thế nào?
Chủ quán cũng hiểu ý của nó, thành thành thật thật nói:
- Một ngàn năm đạo thạch.
- Muốn.
Đại Hắc Cẩu gật đầu.
- Hai ngàn!
Lưu Phương lạnh lùng mở miệng.
Đại Hắc Cẩu trực tiếp giao kín cho hắn, sau đó quay đầu nói với chủ quán:
- Lão bản, gia có tính cách không tốt lắm. Nhớ kỹ, hôm nay kiếm nhiều tiền phải giao cho gia một nửa.
Ngươi không thể nói ít được sao?
Chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/668969/chuong-4545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.