Lăng Hàn tỉnh táo lại, có phải chính mình quá vô danh hay không?
Bằng không tại sao mặt hàng như Hàn Duyệt dám giương nanh múa vuốt trước mặt mình?
Tùy tiện.
Lăng Hàn không để ý tới, hắn chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
- Rất tốt, biết rõ không cách nào chống cự, dứt khoát buông tha phản kháng!
Hàn Duyệt lạnh lùng nói ra.
Lăng Hàn im lặng, gia hỏa này có tự tin ngập trời.
- Chết!
Hàn Duyệt bay tới, hắn xuất chưởng đánh vào đỉnh đầu Lăng Hàn, muốn một kích đánh nát thức hải Lăng Hàn.
Lăng Hàn ngồi như bàn thạch, thẳng đến khi bàn tay của Hàn Duyệt sắp đánh tới thì hắn mới ra tay.
- Chống cự vô vị.
Hàn Duyệt lạnh lùng nói ra, hắn vừa dứt lời thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Đừng nhìn một kích của Lăng Hàn đánh sau, hơn nữa tốc độ còn chậm tới mức đáng thương, nhưng trên thực tế bàn tay của hắn còn chưa đánh lên đỉnh đầu Lăng Hàn, tay của đối phương đã bắt lấy cổ họng của mình.
Làm sao có thể?
Một ý niệm xuất hiện, hắn cảm giác tâm thần mình run rẩy, ngay sau đó lực lượng hoàn toàn biến mất.
Thật đáng sợ, thật đáng sợ, thực lực của gia hỏa này còn mạnh hơn cả Mạc Vân, ít nhất hắn có thể ngăn cản Mạc Vân mấy chiêu, khi đối mặt Lăng Hàn, hắn không thể xuất ra một chiêu.
Hắn lại chủ động trêu chọc kẻ biến thái này.
Đúng là muốn chết mà.
Hiện tại Hàn Duyệt muốn khóc, dù gì hắn cũng là thiên tài bài danh hơn hai ngàn, cho dù đặt trong tinh vực nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/668923/chuong-4499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.