- Thú vị.
Cách đó không xa, một tên thanh niên phong thần tuấn lãng đi tới.
- Không Phi Dực, ngươi thấy thế nào?
Thanh niên vừa nói chuyện có tinh thần sáng lạn và đầy cao ngạo, người còn lại giống như con mèo bệnh, sắc mặt hắn hơi tái nhợt giống như chưa tỉnh ngủ, lười biếng không có chút tinh thần nào.
Người trẻ tuổi như mèo bệnh mở mắt ra, liếc nhìn Lăng Hàn một cái, nói:
- Tu vi Trúc Nhân Cơ, có thể dùng một kích tổn thương Hậu Khánh Bạch, quả thật thú vị.
- Có muốn giao thủ với hắn hay không?
Thanh niên phong thần tuấn lãng nói.
Không Phi Dực cười ha ha, nói:
- Thứ nhất, ta lười, có thời gian đánh nhau còn không bằng nằm ngủ, thứ hai, cho dù hắn là thiên tài tứ tinh, dù sao hắn cũng chỉ là Trúc Nhân Cơ, hắn làm sao có thể là đối thủ của ta chứ? Ta không có hứng thú ức hiếp kẻ yếu, bảo ta áp chế tu vi đánh với hắn, ta lười làm như vậy.
Thanh niên phong thần tuấn lãng cười nói:
- Ngươi không thể sửa đổi tính lười biếng được hay sao?
- Không thể.
Không Phi Dực lắc đầu, nói:
- Dương Nguyên, ngươi bỏ ý niệm này đi.
Thanh niên phong thần tuấn lãng Dương Nguyên lắc đầu:
- Không Phi Dực, ngươi chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhưng lại có dáng vẻ như lão già, thời điểm ngươi sống bốn năm trăm tuổi, chỉ sợ ngươi cũng lười tu luyện đấy.
- Ha ha, ngươi thật hiểu ta, không hổ là bằng hữu tốt.
Không Phi Dực cười nói.
- Được rồi, ta cũng lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/668571/chuong-4147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.