Ngươi không phải trưởng bối của ta sao? Ngươi không phải tới cứu ta sao?
Tại sao ăn cướp cả ta?
Đại hoàng tử há hốc mồm, hắn không dám tin nổi.
Chưa gặp phải “trưởng bối” nào như vậy, ăn cướp cả tiểu bối của mình, thật sự là mặt người dạ chó.
- Thế nào, còn bất đắc dĩ?
Lăng Hàn trừng mắt, nói:
- Nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi giữ được tính mạng của mình sao? Hơn nữa, vạn nhất trong mấy người này có yêu thích đặc thù, chuyên bạo hoa cúc của ngươi, ngươi suy nghĩ xem, khi đó sống không bằng chết đúng không?
Sáu người kia vội vàng lắc đầu, bọn họ rất bình thường, tuyệt đối sẽ không hứng thú với hoa cúc của nam nhân.
Lăng Hàn lạnh lùng nhìn sáu người, lại thản nhiên nói:
- Các ngươi cần phải biết, rốt cuộc có hứng thú với nam nhân hay không?
Đây là… Uy hiếp trần trụi.
Sáu người kia không thể không gật đầu, nhìn dáng vẻ của Lăng Hàn, một lời không hợp sẽ động thủ.
Được rồi, vì cái mạng nhỏ của mình, như vậy hi sinh một người đi, còn là người nào thì chưa biết.
Bọn họ đều đổi lắc đầu thành gật đầu.
- Nhiều “gay” như vậy!
Lăng Hàn lộ ra vẻ chấn kinh, sau đó vỗ vỗ vai Đại hoàng tử:
- Ta còn tưởng rằng chỉ còn một “gay”, không nghĩ tới còn có tới sáu người. Ngươi xem, may mắn được ta cứu, bằng không hoa cúc của ngươi nở sáu lần, ngươi sẽ thê thảm cỡ nào?
Đại hoàng tử há hốc mồm, khốn kiếp, vốn không có người nào hứng thú với hoa cúc của mình, đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/668550/chuong-4126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.