Mấy trăm binh sĩ mở to mắt nhìn.
Nhị hoàng tử bị kéo từ mặt đất bay tới trước mặt Lăng Hàn, giống như có một bàn tay vô hình đang thao túng mọi việc.
Bởi vì ngu muội vô tri, bọn họ đều quỳ xuống, tưởng rằng thần linh hiển thế.
Đại Hắc Cẩu ngẩng đầu nhìn quanh, nó muốn loại cảm giác này, cho nên nó hưng phấn sủa loạn.
Nhị hoàng tử sắp đụng vào Lăng Hàn thì dừng lại, thân thể dừng lại một cách quỷ dị, lơ lửng giữa không trung, tứ chi hắn co quất, hắn giận dữ nhìn Lăng Hàn:
- Ngươi dám đánh ta, ngươi dám đánh ta!
Ba, Lăng Hàn lại tát một cái, tát thẳng vào mặt Nhị hoàng tử.
Nhưng lần này hắn không sử dụng lực lượng quá lớn, nếu lại giống như vừa rồi, đoán chừng Nhị hoàng tử sẽ chết, đến lúc đó Trần Phong Viêm khẳng định ngồi không yên.
Hiện tại nha, thúc gia giáo huấn cháu trai, Trần Phong Viêm có thể nói cái gì?
- Đánh chính là ngươi, ngươi không phục sao?
Lăng Hàn cười nói.
- Ngươi chớ có phách lối!
Nhị hoàng tử nghiến răng nghiến lợi:
- Cho dù ngươi bước vào Tiên đồ, nơi này chính là đế đô, phụ hoàng lưu lại thủ đoạn hoàn toàn có thể áp chế ngươi!
- Nha.
Lăng Hàn gật gật đầu, hỏi ngược lại,
- Ngươi không cảm thấy kỳ quái, ta đã ra tay đánh ngươi, vì cái gì không có người nào đến ngăn cản ta?
Đúng nha.
Nhị hoàng tử cảm thấy mờ mịt, lúc trước bọn họ ra tay với Lăng Hàn, trận linh không phải lập tức xuất hiện sao, hiện tại thế nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/668526/chuong-4102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.