Lăng Hàn bị người ta đánh lén.
Kỳ thật hắn cũng không phải không có phòng bị, bởi vì trong lúc hắn đi đường đã cảm giác có người dòm ngó mình vài lần, hắn không phát hiện vị trí của người này mà thôi.
Cho nên hắn vẫn giữ tâm nhãn, duy trì cảnh giác, quả nhiên, vào lúc hắn phân tâm tu luyện, cực kỳ không phòng bị thì kẻ thù tấn công.
- Hồng Thiên Bộ!
Lăng Hàn kêu lớn.
Tro bụi tan hết, một bóng người bước tới, hắn giống như mang theo thần quang, cho dù bị tro bụi che lấp vẫn tỏa ra khí chất thần thánh.
Quả nhiên là Hồng Thiên Bộ.
Lăng Hàn biết rõ, có thể dò xét mình từ khoảng cách xa như thế, trừ Hồng Thiên Bộ đã dung hợp con mắt Thái Cổ hung thú thì còn ai vào đây?
- Như vậy vẫn không thể giết ngươi, ta thật kinh hãi đấy.
Hồng Thiên Bộ nói.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Thế nào, lúc trước lừa gạt ngươi một lần, không nhịn được liền động sát cơ?
Hồng Thiên Bộ lắc đầu:
- Ngươi chỉ là Minh Văn cảnh nho nhỏ, còn chưa đủ tư cách lừa gạt ta, ta không đặt ngươi vào trong mắt nhưng trên người ngươi có một kiện bí bảo, có thể ẩn nấp dáng vẻ, ta nhất định phải đạt được.
- Ngươi đang nói cái gì?
Lăng Hàn hỏi.
Hồng Thiên Bộ chỉ vào trán của mình, mặc dù đã trôi qua nhiều ngày, vết sưng trên trán hắn đã khôi phục nhưng vẫn còn hơi gồ lên.
- Ngươi quên mình hạ thủ sao?
Lăng Hàn kinh ngạc, không phải đối phương bị hắn đập ngất xỉu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/668396/chuong-3972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.