Thấy Hồng Thiên Lượng đi, liền có người cũng muốn bắt chước theo. Nhưng bọn họ lại lập tức bị đánh trở lại.
Người kia không cam lòng, nói:
- Vì sao hắn có thể đi, ta không được?
- Bởi vì hắn là Hồng Thiên Lượng!
Câu nói đầu tiên liền khiến cho hắn ngậm miệng.
- A, lời của ta xem ra không có mấy sử dụng. Có người nghe không lọt vào trong lỗ tai!
Từ Hữu Lượng cười lạnh. Hắn đảo mắt qua trên mặt của đám người Liên Tuyết Dung, Thác Bạt Thiên Hoang một chút, cũng không tức giận.
Hắn đang cần những kẻ cứng đầu để tới lập uy. Như vậy sau khi hắn tiêu diệt những kẻ cứng đầu này, những người khác tự nhiên sẽ sinh ra kính sợ. Cái uy này xem như đã lập được.
- Nhàm chán!
Thác Bạt Thiên Hoang cười lạnh một tiếng, quay đầu lại muốn rời đi.
Thân hình Từ Hữu Lượng lập tức nhảy ra, đánh về phía Thác Bạt Thiên Hoang. Lúc gần tới phía sau lưng đối phương, hắn mở năm ngón tay ra, chụp về phía bả vai của đối phương.
- Lăn!
Thác Bạt Thiên Hoang hừ lạnh một tiếng. Hắn chợt quay đầu lại một chưởng, ầm ầm đánh ra. Lực lượng đáng sợ bạo phát. Một chưởng này vừa nhanh lại vừa mạnh.
Ầm!
Từ Hữu Lượng nhất thời bị chấn động lui về phía sau. Thân hình Thác Bạt Thiên Hoang cũng lùi về phía sau, lảo đảo.
- A?
Ánh mắt Hồ Dương không khỏi nhất thời sáng lên. Trong tay hắn có tư liệu về mỗi một học viên mới. Lấy năng lực của hắn tất nhiên không khó thu được. Cho nên hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/668087/chuong-3662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.