- Mục quản gia không nói lời nào, ta nghĩ chắc là đồng ý!
Hồ Xán cười ha ha. Hắn chậm rãi đi về phía trước.
Hắn vô cùng cẩn thận. Hắn rất sợ Mục quản gia lừa hắn, cố ý tỏ ra yếu kém, nhưng thật ra là muốn cho mình một đòn sấm sét.
- Hồ lão nhân, thật sự không nhìn ra. Ngươi tuổi tác cũng đã một bó lớn, lại còn muốn gây tai họa cho tiểu cô nương người ta!
Một tiếng than nhẹ từ trong bụi cỏ cách đó không xa truyền tới.
Hồ Xán nhất thời kinh sợ. Hắn vốn cẩn thận từng li từng tí, theo Mục quản gia tới các nơi khác nhau. Hết lần này tới lần khác, Mục quản gia lại ngã xuống ở chỗ này. Trong lòng hắn tất nhiên cảnh giác. Bây giờ nghe được giọng nói của người thứ tư, khiến cho hắn giống như gặp phải kẻ địch lớn.
- Ai?
Hắn quát.
- Lén lén lút lút, không dám ra gặp người sao?
- Ha hả, bằng hữu cũ một hồi, vẫn không biết sao?
Lăng Hàn bước ra ngoài.
- Là ngươi!
Hồ Xán vừa thấy, mắt lập tức cũng đỏ lên.
Ban đầu, Hồ gia cũng không đến mức chỉ có một mình hắn có thể thoát hiểm. Tối thiểu Hồ Triều Sinh, Hồ Vinh Hải hai Hoán Huyết Cảnh này khẳng định có cơ hội trốn tới.
Nhưng Hồ Triều Sinh chỉ là nhất biến, lại bị Lăng Hàn đả thương. Hồ Vinh Hải tuy rằng mạnh hơn một chút, nhưng hai cánh tay lại hoàn toàn bị phế bỏ, vậy làm sao vượt qua được thú triều?
Cho nên, hiện tại vừa nhìn thấy Lăng Hàn, cặp mắt Hồ Xán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/668058/chuong-3633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.