- A, heo con, ngươi thật có thể làm việc sao?
Hoán Tuyết ngạc nhiên nói.
- Éc éc, éc éc!
Con heo nhỏ màu hồng dùng sức gật đầu.
Dựa vào, con heo này thật sự thành tinh.
- Heo con, thiếu gia muốn tìm Cửu Viêm Thảo, ngươi biết nơi nào có hay không?
Hoán Tuyết hỏi.
Con heo nhỏ màu hồng lộ ra vẻ suy nghĩ. Một lúc sau, nó kêu éc một tiếng, từ trong lòng Hoán Tuyết nhảy ra ngoài, chạy về phía một chỗ.
A, gia hỏa này thật đúng là biết Cửu Viêm Thảo ở đâu sao?
Lăng Hàn và Hoán Tuyết đi theo. Nhưng đi chưa được mấy bước, liền thấy con heo nhỏ màu hồng kia bất động, hai tay, hai chân giang ra, nằm trên mặt đất.
- Nó sao vừa đi đã vậy?
Lăng Hàn hỏi.
- Mệt mỏi.
Hoán Tuyết giải thích.
Cái này là mệt mỏi sao?
Lăng Hàn nhìn lại một chút khoảng cách con lợn này vừa đi qua. Nhiều lắm cũng không vượt quá một trăm trượng. Dựa vào, chỉ vậy đã mệt gục xuống?
Thực sự là một con heo lười biếng.
- Ta tới ôm ngươi.
Hoán Tuyết ôm con heo nhỏ màu hồng lên.
- Éc éc.
Con heo béo nhỏ phát ra tiếng kêu thoải mái, sử dụng cái đầu heo béo ủi ủi vào ngực Hoán Tuyết, dáng vẻ đắm đuối khiến cho Lăng Hàn quả thực cũng muốn đánh người.
Chỉ có điều, con heo lười biếng này cuối cùng cũng không tới mức vô trách nhiệm. Nó vươn cái chân mập của nó chỉ về phía trước.
Hoán Tuyết ôm nó đi. Lăng Hàn lại đi theo ở phía sau.
Con heo đáng chết không phải mù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/668033/chuong-3608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.