Lăng Hàn quay đầu lạnh lùng hỏi:
- Ngươi sai chỗ nào?
Phan Hổ tự xét lại, nói mình là kẻ vô sỉ nhất thế giới, đạo đức nát bét:
- Ta không nên có mắt không tròng, ta không nên kiêu căng ngang ngược, ta không nên mắt chó khinh người...
Lăng Hàn chỉ muốn khiển trách Phan Hổ một chút, hắn vẫn muốn làm ăn với Từ Tâm dược đường, vì tiệm thuốc này lớn nhất Hùng Cứ thành, nguồn tiêu thụ tốt nhất.
Nên thấy Phan Hổ nước mắt nước mũi tèm lem, Lăng Hàn biết nên có chừng mực.
Lăng Hàn nói:
- Được rồi, đứng lên đi.
Phan Hổ cẩn thận bò dậy:
- Đa tạ, đa tạ gia!
Loại người như Phan Hổ giỏi nhất là bắt nạt kẻ yếu, khi đã bị lấn át thì hèn như con chó.
Phan Hổ chạy chậm lại gần:
- Gia, dượng của ta muốn gặp gia.
Lăng Hàn nói, công việc quan trọng hơn:
- Dẫn đường.
Phan Hổ đi nhanh đằng trước:
- Vâng!
Rất nhanh hai người trở lại Từ Tâm dược đường.
Mới vào cửa Mạc Quốc Hào liền ra đón, vươn hai tay hướng Lăng Hàn, biểu hiện rất nhiệt tình:
- Ta tên Mạc Quốc Hào, mới rồi chiêu đãi chậm trễ, ta sẽ trừng phạt tiểu tử này.
Lăng Hàn bắt tay đối phương:
- Lăng Hàn.
Nguyên Thế Giới phổ biến lễ chắp tay, nơi này thì thích dùng bắt tay.
Lăng Hàn cười nói:
- Lăng Hàn, làm người ai không phạm lỗi, sửa là tốt rồi.
Đang nói đỡ cho mình sao?
Phan Hổ kích động muốn khóc, Lăng Hàn nói đỡ cho gã sau khi gã đối xử như thế với hắn?
Mạc Quốc Hào cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667978/chuong-3553.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.