- Ha ha, xem thường bọn họ quá.
Liên Tuyết Dung quét mắt qua:
- Đừng nghĩ thuộc quyền Huyền Bắc quốc cai trị là chuyện đáng xấu hổ. Hừ, nếu không phải thánh thượng có lòng ban phúc cho thiên hạ, vùng đất hoang dã như vậy ai thèm đặt chân?
Nói cái kiểu gì, khiến người quy thuận đầu hàng còn làm vẻ mặt ghét bỏ, khiến người khó chịu.
Liên Tuyết Dung vung tay:
- Cho các ngươi mười phút suy xét.
Liên Tuyết Dung nhìn Tư Mã Vinh, hỏi:
- Có phát hiện hạt giống nào không sai?
Khóe mắt Tư Mã Vinh liếc hướng Lăng Hàn nhưng nhanh chóng thu về:
- Bẩm kỳ chủ, đất hoang dã khó có người kiệt xuất.
Liên Tuyết Dung gật gù, nơi này quá hẻo lánh, võ đạo còn ở trạng thái manh nha, thập nhị mạch mà có thể khai tông lập phái, thật là trò cười lớn nhất thế giới. Nơi này không có nhân tài kiệt xuất không có gì lạ.
Hai người nói chuyện không lớn, đám người Tôn Kiếm Phương không nghe rõ, chỉ cho rằng Tư Mã Vinh đang báo cáo cái gì.
Hèn gì Tư Mã Vinh mới hai mươi bốn, lăm tuổi đã đột phá thập mạch. Nhìn người ta xem, tùy tiện phái người toàn là Vương Giả thập nhị mạch, tuổi chỉ hơn ba mươi. Huyền Bắc quốc được đến truyền thừa thượng cổ gì, có cách đặc biệt gì khiến người bước vào thập mạch, thậm chí càng cao?
Tư Mã Vinh bổ sung thêm:
- Kỳ chủ, dưới ao nước này có một trái Phục Lăng quả, thuộc hạ cố ý hiến cho người.
Liên Tuyết Dung cười khẽ:
- Phục Lăng quả? Tuy không quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667952/chuong-3527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.