Thật ra thằn lằn màu đỏ rất hung tàn, đến mức này rồi còn không lùi, dường như muốn chịu đựng đến khi dùng hết năng lượng phù binh sau đó nuốt sống Lăng Hàn.
Mợ nó, có cần như vậy không?
Lăng Hàn không biết nên nói cái gì. Đối với hắn thì trạng thái lý tưởng nhất là phù binh hoàng kim đuổi thằn lằn màu đỏ đi, sau đó tổn hại nặng Lý Trường Đan, vậy là hắn sẽ nắm giữ quyền chủ động.
Lý Trường Đan cười lớn:
- Ha ha ha!
Lý Trường Đan liên tục ném đá buộc phù binh hoàng kim phải phân ra một phần lực lượng hóa giải, giảm bớt áp lực cho thằn lằn màu đỏ.
Chỉ cần thằn lằn màu đỏ câu giờ làm tiêu hao hết lực lượng của phù binh, vậy là Lý Trường Đan có thể thuận lợi thu thập tàn cục. Tin tưởng đến lúc đó thằn lằn màu đỏ cũng người đầy vết thương không chịu nổi một kích.
Nhưng Vương Giả đâu dễ đối phó vậy được.
Quả nhiên phù binh hoàng kim mãnh liệt sát phạt, rất nhanh thằn lằn màu đỏ toàn thân đẫm máu. Máu của nó quá hôi, Lăng Hàn không kiềm được bịt mũi, dường như ngửi nhiều sẽ bị trúng độc.
Con thằn lằn to này sợ chiến, lòng tham bắt mồi không đánh lại bản năng sinh tồn, nó bắt đầu lùi.
Bây giờ muốn chạy?
Lăng Hàn nổi giận, hắn điều khiển phù binh hoàng kim truy sát nó.
Nếu thằn lằn màu đỏ sớm chạy trốn có lẽ còn chút xíu cơ hội, vì khoáng động địa hình phức tạp, chỉ cần cắt đuôi Lăng Hàn là mối uy hiếp từ phù binh hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667939/chuong-3514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.