Trông nàng vóc dáng mảnh mai, không phải mẫu người có sức mạnh kinh người, chỉ có thể nói nàng tu ra ‘bí lực’ có thể đối kháng với Trương Bách Xuyên.
Hèn gì Lăng Hàn tỏ vẻ kênh kiệu như vậy, khinh thường quyết đấu với Trương Bách Xuyên, nhìn xem, thị nữ của người ta còn không đánh lại.
Ngẫm kỹ lại nữ nhân này là võ giả, thân phận cao hơn Tiểu Mỹ gì đó mảng lớn, sao cho phép hai người nhục nhã.
Võ giả vượt qua người thường, không thể coi khinh được.
Tim Hoán Tuyết đập rất nhanh, mới rồi nàng không suy nghĩ gì hết, thấy Trương Bách Xuyên ‘đánh lén’ Lăng Hàn, nàng sợ hắn bị thương nên không kiềm được nhảy ra. Mãi khi đấm xong Hoán Tuyết mới biết mình làm chuyện gì, cảm xúc hồi hộp và hưng phấn tràn ngập trong lòng của nàng, khiến nàng kích động run rẩy.
Giây sau Hoán Tuyết kiên định tín niệm.
Thứ rác rưởi này không cần Lăng Hàn ra tay, sẽ làm bẩn tay của thiếu gia, để nàng giải quyết là được.
Trương Bách Xuyên há hốc mồm, hoàn toàn không tin được.
Nữ nhân này là võ giả?
Thị nữ?
Mợ nó!
Đùa chắc, cố ý giả trang làm thị nữ qua mắt người!
Nếu Trương Bách Xuyên biết Hoán Tuyết là võ giả thì sao gã dám mở miệng trào phúng.
Trương Bách Xuyên không chút phản tỉnh, cảm thấy đây là lỗi của Lăng Hàn, Hoán Tuyết giả heo ăn cọp cố ý lừa người.
Trương Bách Xuyên hét to xông lên:
- A!
Hoán Tuyết cũng quát, không chút sợ hãi nghênh đón.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hai người đánh nhau, chỉ vài chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667921/chuong-3496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.