Lăng Hàn lạnh nhạt nói, hắn nhàn nhã ngoáy lỗ tai:
- Tai không điếc, đừng la lớn vậy.
Diệt Tuyệt nói:
- Ta muốn ngươi...
Chữ ‘chết’ chưa kịp thốt ra bỗng Diệt Tuyệt cứng người, ôm đầu:
- Cuồng Loạn, ngươi thật là âm hồn không tan, rõ ràng đã hủy diệt thân thể nhưng thần hồn của ngươi vào thức hải của ta!
Lăng Hàn đen mặt, không nói rõ ràng câu ‘ta muốn ngươi’ thì nghe rất ám muội, cộng thêm kẻ nói là nhân yêu, tưởng tượng thôi đã buồn nôn rồi.
Diệt Tuyệt rống to:
- Ngươi muốn giành quyền khống chế thân thể này với ta? Thật là mơ tưởng viễn vông! - Cút ra ngoài cho ta! Cút đi!
Tiếp theo Diệt Tuyệt nói:
- Thân thể này vốn là của ta, dù bị ngươi luyện hóa nhưng nó càng phù hợp với linh hồn ta hơn. Ta mới là chúa tể của thân thể này!
- Xéo! Ta bố cục nhiều năm như vậy mới có kết quả như hôm nay, ngươi muốn chen ngang hái trái?
- Được làm vua thua làm giặc, nói nhảm nhiều làm gì?
Diệt Tuyệt như tự lẩm bẩm, nhưng nhóm Lăng Hàn, Lâm Lạc biết đó là do hai linh hồn Diệt Tuyệt, Cuồng Loạn giành quyền khống chế cơ thể này.
Nói thế này hơi lộn xộn, cơ thể Cuồng Loạn đã bị diệt, nó quay về bản thể nên gọi ‘nàng’ là Diệt Tuyệt cho tiện. Còn Diệt Tuyệt thật ra là Hoàng Sa Thiên Tôn.
Hai linh hồn tranh đấu, xuất hiện cảnh tượng kỳ dị, cổ Diệt Tuyệt mọc ra một cái đầu.
Cái đầu to cũ hét to:
- Ngươi...!
Cái đầu này đại biểu Hoàng Sa.
Đầu mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667896/chuong-3471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.