Lăng Hàn cười cười:
- Chuyện của tiểu bối thì người lớn đừng xen vào, được không?
Lôi Thiên Hành phồng lên chút can đảm:
- Được! Được! Được!
Nghe Lăng Hàn nói câu này dường như không muốn khó xử Lôi gia, với gã, nên Lôi Thiên Hành như được ân xá, cảm giác lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lăng Hàn gật đầu, xoay người rời đi.
Mãi khi Lăng Hàn biến mất Lôi Thiên Hành nhũn người ngồi bệch dưới đất.
Bốp!
Lôi Thiên Hành bị ăn tát, Mã Tuyên Vương hung tợn trừng gã như muốn nuốt sống.
Tim Lôi Thiên Hành rớt cái bịch:
- Đại nhân.
Mã Tuyên Vương tức giận đánh Lôi Thiên Hành tơi bời:
- Khốn nạn, bổn tọa suýt bị ngươi hại chết!
Lôi Thiên Hành chỉ biết hét thảm, thậm chí không dám đỡ.
May mắn Mã Tuyên Vương thấy Lăng Hàn bỏ qua cho Lôi Thiên Hành thì không dám giết gã. Lỡ có ngày nào Lăng Hàn nổi hứng muốn tự mình xử Lôi Thiên Hành thì Mã Tuyên Vương sẽ thảm.
Mã Tuyên Vương một bước đá bay Lôi Thiên Hành, mắt không thấy tâm không phiền:
- Cút!
Có thể nói Lôi Thiên Hành hai lần tìm được đường sống trong chỗ chết, kéo lê thân thể bị thương nặng trở lại Lôi gia. Trong lòng Lôi Thiên Hành thầm may mắn, bị một Tiên Vương và một người lớn hơn Tiên Vương rất nhiều lần gai mắt mà không chết thì đã là kỳ tích.
Nghĩ đến đây Lôi Thiên Hành hơi đắc ý.
Thấy Lôi Thiên Hành đẫm máu quay về, thảm không đành lòng nhìn, người Lôi gia giật mình kêu lên:
- Thất trường lão, người làm sao vậy?
Lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667870/chuong-3445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.