Tê, không quản thực lực của Lăng Hàn cường đại đến cỡ nào, nhưng có một đạo ranh giới cuối cùng là không thể vượt qua, cái kia chính là phá hư đoàn kết cơ bản nhất của quân doanh.
Giết người, tuyệt không cho phép.
Lăng Hàn lại hoàn toàn không có để ở trong lòng, lấy thực lực của hắn bây giờ, còn cần để ý bất kỳ quy tắc nào sao?
Hắn đã nói rõ, xuất thủ với hắn, hắn tất gấp trăm lần, nghìn lần trả lại.
Ai muốn ra tay, tự gánh lấy hậu quả.
- Phong Tình, ngươi là tự sát, hay do ta đưa ngươi lên đường?
Lăng Hàn nhìn về phía Phong Tình, ở trên danh sách tất sát của hắn, đây là một cái trong đó.
Phong Tình chỉ cảm thấy biệt khuất, tiểu tử ban đầu ở trước mặt hắn không đáng giá nhắc tới, bây giờ lại nghiễm nhiên nắm sinh tử của hắn ở trong tay.
Hắn cũng không cho rằng mình có thể ở dưới chiến lực của Thất Bộ may mắn chạy trốn.
Mà nếu hắn biết lúc trước Cửu Ngũ Thiên Tôn cũng bị Lăng Hàn hỏi như vậy, cũng không biết sẽ phát lên cảm giác đồng bệnh tương liên, hay tức giận đến sôi lên.
Hắn không có lên tiếng, mà lạnh lùng nhìn Lăng Hàn.
Giờ khắc này, hắn vô luận làm cái gì cũng vô dụng, quyền chủ động nắm giữ ở trong tay Lăng Hàn.
- Ha ha, Lăng Hàn, ngươi uy phong thật to a!
Trong một tiếng cười lạnh, một cỗ khí tức tuyệt cường phun trào, đi ra một người trẻ tuổi bạch y tung bay.
Phong Vô Định.
Phong Vô Định ngạo nghễ nhìn Lăng Hàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667810/chuong-3385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.