- Vậy ngươi còn không mau mau quỳ xuống, thỉnh tội với sư tôn đại nhân!
- Cái này lại bằng cái gì?
Lăng Hàn cười nói.
- Ngươi đã vô năng sửa chữa Cuồng Phong Dương Lãng, nói rõ trước kia ngươi là đang cố lộng huyền hư.
Diệp Hoành Thành từ tốn nói.
- Quỳ xuống!
Mã Bang thì nghiêm nghị quát, thanh âm lập tức nổ tung ra, phảng phất như Kinh Lôi.
Nếu như Lăng Hàn thật sự là Sáng Thế cảnh, bị tiếng quát này khẳng định quỳ xuống đất, đây chính là một tên Trảm Trần lão tổ tận lực nhằm vào. Chỉ là ở trước mặt Thiên Tôn, tiếng quát này tính toán là cái gì?
Lăng Hàn thẳng thắn mà làm, nguyên bản không có tính toán nhằm vào ai, nhưng thấy ba người này bức bách, hỏa khí của hắn tự nhiên cũng nổi lên.
Hắn nghĩ tới mình phải khiêm tốn, liền muốn đè xuống hỏa khí, nhưng lập tức tưởng tượng, hắn muốn xung kích Ngũ Bộ, không phải buông lòng ra, tùy tâm mà làm sao?
Nghĩ như vậy, hắn liền nhếch miệng cười một tiếng:
- Nếu như ta không quỳ thì sao?
- Vậy ngươi còn muốn lật trời sao?
Mã Bang xuất thủ, chộp về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn tùy ý vung tay, hưu, Mã Bang liền bị quét bay ra ngoài, trong nháy mắt biến thành một chấm đen nhỏ, biến mất ở chân trời.
Cái này!
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, một tên Trảm Trần lão tổ bị Sáng Thế cảnh vung tay lên liền đánh tới chân trời, đây là nằm mơ sao?
- Làm giảng sư, nên làm gương tốt, chức trách của các ngươi là thụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667774/chuong-3349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.