Còn thống sư?
Người người kêu đánh, để tiếng xấu muôn đời!
- Tốt, trước khi thẩm phán không có kết quả, tạm thời thừa nhận ngươi vẫn là một trong ngũ đại thống soái.
Phong Vô Định nói.
Trong lòng của hắn có chút kỳ quái, mình rõ ràng càng thêm yêu nghiệt hơn Tân Khí Hổ, tiền đồ tương lai càng thêm quang minh, vì sao hiện tại ngược lại biến thành đầy tớ của đối phương, phất cờ hò reo chứ?
Lăng Hàn xùy một tiếng:
- Ta cần ngươi thừa nhận sao, bại tướng dưới tay? Ngươi có thừa nhận hay không, ta cũng là ta, không có biến hóa chút nào.
Ghê tởm, ghê tởm a!
Phong Vô Định có loại xúc động giết người, hắn rõ ràng hàm dưỡng vô cùng tốt, vì sao bị Lăng Hàn phá nhanh như vậy?
Hắn hít một hơi thật sâu:
- Lăng Hàn, hiện tại có truyền ngôn nói, ngươi là thủ hạ của Cuồng Loạn, có thật hay không?
- Hoàn toàn là giả dối không có thật.
Lăng Hàn lắc đầu, đẩy sạch sẽ.
Đây chỉ là truyền ngôn, ai có thể chứng thực?
Phong Vô Định sững sờ, ngươi đây cũng quá tùy tiện đi, cái này liền không đếm xỉa đến?
Hắn điềm nhiên nói:
- Vậy ngươi có chứng cứ chứng minh mình không phải thủ hạ của Cuồng Loạn không?
- Vậy ngươi có chứng cứ chứng minh ta là thủ hạ của Cuồng Loạn không?
Lăng Hàn hỏi lại.
Dựa vào, Phong Vô Định không khỏi cứng lại, hiện tại là thẩm vấn ngươi hay là thẩm vấn ta?
- Lăng Hàn, ngươi không nên giảo biện!
Hắn quát to.
- Giảo biện con em ngươi!
Lăng Hàn xùy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667743/chuong-3318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.