- Tránh ra.
Ánh mắt của Tân Khí Hổ thì lành lạnh.
Lâm U Liên dung mạo như hoa, nhưng thần sắc lại vô cùng kiên định nói:
- Tân huynh, có chừng có mực.
- Cái gì gọi là có chừng có mực?
Tân Khí Hổ cười ha ha, thân hình đưa ra, giết về phía Lăng Hàn.
- Ngươi quá mức rồi!
Lâm U Liên vung tay, đón lấy Tân Khí Hổ.
Hai vạn cổ đệ nhất thiên kiêu triển khai va chạm kịch liệt, đều hoàn toàn phát huy ra chiến lực của mình, ầm ầm, thiên địa rung động, may mắn nơi này đã hóa thành Ngoại Vực chiến trường, người bình thường đã sớm dời xa, nếu không bọn hắn đánh như vậy, không biết để bao nhiêu người bình thường gặp nạn.
Dù như thế, ngay cả chiến lực Ngũ Bộ như đám người Lăng Hàn cũng không thể không nhượng bộ lui binh, dư ba cũng cực kỳ đáng sợ, không cần thiết đi ăn.
Chiến nửa ngày, Tân Khí Hổ cuối cùng ngừng lại.
Cùng là vạn cổ đệ nhất thiên kiêu, hắn không làm gì được Lâm U Liên, Lâm U Liên cũng không làm gì được hắn, trừ khi bọn hắn thực sự lấy tính mệnh tương bác, nếu không đánh một trăm triệu năm cũng không có khả năng phân ra thắng bại.
Tân Khí Hổ lành lạnh nhìn Lăng Hàn, hắn không che giấu sát ý chút nào, trước còn che che lấp lấp, lấy hành động trảm thủ đến gài bẫy cho Lăng Hàn, nhưng nhìn bộ dáng của hắn hiện tại, chỉ cần có cơ hội xuất thủ, hắn sẽ không chút do dự xử lý Lăng Hàn.
Lăng Hàn không sợ đối mặt, cùng lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667729/chuong-3304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.