Nhìn xem đối diện, thỉnh thoảng mở ra tuyệt thế đại dược, mặc dù cũng chỉ là màu lam, màu tím, nhưng vẫn để bọn hắn ghen ghét chết rồi.
Đều do Lăng Hàn, nhất định phải tuyển hai cái phá khoáng mạch này.
Bọn hắn không dám nói, nhưng Nguyên Thạch đại sư mà bọn hắn mời tới lại không chút kiêng kỵ nào, Nguyên Thạch đại sư địa vị siêu nhiên, ỷ vào mình bây giờ là “đại sư”, cả ngày đều quở trách Lăng Hàn.
Cái này chọc giận Lăng Phi Phàm, bắt đối phương ra đánh một trận.
Không có người vì Nguyên Thạch đại sư này ra mặt, mặc dù là Lăng Phi Phàm ra tay, nhưng ai biết có phải Lăng Hàn thụ ý hay không? Lại nói, dù đây là Lăng Phi Phàm tự chủ trương, nhưng hắn là cháu trai của Lăng Hàn, ai dám ra tay với Lăng Phi Phàm?
Cái này làm tên Nguyên Thạch đại sư kia tức chết, giận dữ rời đi.
Đứng ở độ cao của Lăng Hàn hiện tại, hắn đương nhiên sẽ không để ý thái độ của một tên Nguyên Thạch đại sư đối với hắn, khó chịu, trực tiếp một quyền đấm chết là được. Hiện tại tâm của hắn đang tập trung ở trên nguyên thạch đào ra, cực kỳ hài lòng.
Hắn im ỉm phát tài, sau khi khai thác toàn bộ nguyên thạch ra, hắn thu được hai mươi mấy gốc đại dược, Thiên Tôn ký hiệu cũng có bảy cái, đáng tiếc là, đều là hắn đã có.
Bởi vậy, hắn cho con trai bảy Thiên Tôn ký hiệu kia, đại dược cũng cho một chút.
- Cha, đây đều là ngươi mở ra?
Lăng Kiến Tuyết sợ ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667668/chuong-3243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.