Nhưng hắn lại là không phát giác gì, chỉ là kinh ngạc nhìn Lăng Hàn, chỉ cảm thấy tựa như thấy quỷ.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Rất thất vọng, rất giật mình đúng hay không?
Ngự Hư Thiên Tôn cuối cùng ổn định cảm xúc, nói:
- Ngươi không có bị phế!
Đây là một cái bom khói, chôn hố nhằm vào hắn.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Không nên quá để mắt mình, ta còn khinh thường làm như vậy.
Ngự Hư Thiên Tôn trầm ngâm nói:
- Trước ngươi xác thực phế đi, hiện tại chẳng những khôi phục, hơn nữa thực lực tiến thêm một bước?
- Không sai.
Lăng Hàn gật đầu.
Ngự Hư Thiên Tôn quay người lại, muốn xé không gian rời đi.
Trác Binh mạnh hơn hắn cũng không chịu nổi một kích, huống chi là hắn.
Hắn thậm chí hoài nghi, xem như Phong Tình Thiên Tôn xuất thủ, lại làm gì được Lăng Hàn sao?
Trốn, trốn về Ngoại Vực chiến trường.
Chỉ là hắn hiển nhiên đánh giá cao năng lực của mình, hay đánh giá thấp thực lực của Lăng Hàn, bành, hắn vừa mới xé rách không gian lập tức vỡ vụn, một cái đại thủ cũng dò xét tới, bắt cổ của hắn.
Là Lăng Hàn!
Ngự Hư Thiên Tôn quá sợ hãi, mặc dù hắn nhìn thấy Trác Binh bị Lăng Hàn bắt, biết thực lực của Lăng Hàn khẳng định mạnh hơn, nhưng không có nhận thức trực quan, thẳng đến lúc này hắn mới biết được Lăng Hàn mạnh đến tình trạng gì.
Hoặc là nói, Tam Bộ Thiên Tôn đối với Nhị Bộ nghiền ép là lớn bực nào.
Ba, hắn không có sức chống cự, đã rơi vào trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667540/chuong-3115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.