Khôi lại vái chào, tuy hắn khách khí, nhưng chỉ để bọn người Lăng Hàn càng thêm phẫn nộ.
- Ngươi có thực lực như thế sao?
Đông Phương Duệ hừ lạnh nói, hắn là con trai của Thiên Tôn, hiện tại lại bị người nói muốn lấy ra tinh huyết, cây Tiên thảo này nhất định là ếch ngồi đáy giếng, không biết Thiên Tôn đáng sợ, bằng không hắn vừa rời Tiên lộ sẽ bị Thiên Tôn xoá bỏ.
Dám động hậu duệ của Thiên Tôn, cái này không phải muốn chết sao?
Khôi giễu cợt một tiếng nói:
- Lẽ nào các ngươi chưa từng thấy qua thực lực của ta?
Dứt tiếng, nhất thời có ngàn vạn bóng roi kéo tới.
Mỗi một bóng roi này gần như chính là một con sâu, mà số lượng đồng dạng là ùn ùn kéo tới, căn bản không kém gì biển sâu. Hơn nữa, mọi người đã trải qua một lần huyết chiến, hiện tại có thể có mấy phần sức chiến đấu lưu lại?
Cũng còn tốt, Khôi chỉ là giãn gân cốt, không có chân chính phát động công kích.
Hiện tại hắn thật giống như một nông dân vừa phát hiện tuyệt thế bảo tàng, không thể chờ đợi được nữa mà muốn cùng người chia sẻ hắn vui sướng, bởi vậy, cho dù chẳng mấy chốc nữa bọn người Lăng Hàn sẽ bị hắn giết chết, hắn cũng muốn lắm lời một chút.
- Mấy kỷ nguyên trước, ta đột nhiên sinh ra linh trí, từng chút tích lũy mà trưởng thành.
Khôi nói chuyện xưa của hắn.
- Cây cỏ đắc đạo, thật quá khó khăn, coi như nhiều năm như vậy, ta cũng vừa mới để tâm trí thành thục.
- Cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667157/chuong-2732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.