Nữ Hoàng cũng không có chiếm được thượng phong, đương nhiên cũng không có rơi vào hạ phong, sức chiến đấu của hai người tương đương, mỗi người lại có Tiên Binh, ai thắng ai thua hoàn toàn là xem trường thi phát huy.
Rất nhanh, ngàn chiêu đi qua, khí thế của hai người cũng bắt đầu ngã xuống.
Hiệu lực của Hồng Ma Thổ sắp hết.
Bọn họ đều thối lui trăm trượng, ngắn ngủi đình chiến.
- Tiên tử, chúng ta không cừu không oán, luận bàn cũng luận bàn qua, không bằng bắt tay giảng hòa, cùng uống trà tâm sự võ đạo được không?
Ngự Vô Địch triển khai nụ cười mà hắn tự nhận là mê người nhất.
Càng xem Nữ Hoàng, hắn càng yêu thích.
Vẻ mặt của Nữ Hoàng lạnh lùng, chỉ chỉ Lăng Hàn nói:
- Dập đầu bồi tội với phu quân của ta, ta có thể cân nhắc để ngươi được chết một cách thống khoái.
Tê, tất cả mọi người nhe răng, vị này cũng quá bá đạo đi!
Nhưng vừa nghĩ, nếu như không bá đạo như vậy, như thế nào xứng với khí chất của nàng?
Ngự Vô Địch đầy mặt kỳ quái, lúc nào hắn đắc tội phu quân của đối phương? Nhưng hắn tỉ mỉ nghĩ lại, lập tức bừng tỉnh, uy nghiêm đáng sợ nhìn về phía Lăng Hàn:
- Hóa ra, ngươi chính là Lăng Hàn!
Lăng Hàn cười nhạt:
- Ngươi biết ta?
- Trước đây không quen biết, chỉ nghe nói qua có một người hung hăng như thế, ỷ vào mình có chút kỳ ngộ, ngay cả Thiên Tôn cũng dám không để vào mắt!
Ngự Vô Địch cười gằn.
- Ta ở vài kỷ nguyên trước cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/667132/chuong-2707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.