Hắn cực kỳ quả quyết, một ý nghĩ chuyển qua, lập tức ưỡn “thương” giết ra, muốn mưu cho mình một con đường sống.
Lăng Hàn cười gằn, tay phải mở ra, phát động lực lượng thời gian, tốc độ của Lâm Tuyên nhất thời chậm lại vô hạn.
Lâm Tuyên gầm dữ dội, vỗ ngực mình một cái, kích thích ra tinh huyết trong lòng, hình thành một lồng ánh sáng, trung hoà Thời Gian quy tắc, thân hình nhất thời gia tốc, nhưng hắn mới động vài bước, không khỏi ngơ ngác dừng lại.
Hắn chỉ là dậm chân tại chỗ!
Quy tắc Không Gian.
Hắn xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn như nhìn ma quỷ.
Làm sao có thể chứ, một tiểu tử mới Thiên Hồn lại vừa nắm giữ lực lượng Thời Gian, lại có quy tắc Không Gian.
Còn có để cho người sống hay không?
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Thực sự là ý tứ không tốt, ta hầu như quy tắc gì cũng nắm giữ!
Nắm giữ Thiên Địa Bản Nguyên đối ứng, hắn chẳng khác nào chứa đựng một thiên địa đại đạo ở trong người, cái này tự nhiên đáng sợ.
Lâm Tuyên hít một hơi thật sâu, hắn có giác ngộ, mình không thể đào tẩu khỏi tay Lăng Hàn.
Vậy cũng chỉ có chiến một trận.
- Lăng Hàn, đây là ngươi buộc ta!
Hắn nói, hai tay cầm thương, oanh, trong cơ thể nhảy ra một đạo hắc khí, khí thế cả người thay đổi, trở nên cực kỳ lạnh lẽo, tà ác.
Đây là
Lăng Hàn lập tức sát khí như rực cháy:
- Đáng chết, ngươi tu luyện công pháp của dị vực!
Đế giả như hắn nên biết không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666797/chuong-2369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.