Lăng Hàn mỉm cười, người của Tiên Vực cho dù không tu luyện cũng có tuổi thọ thật dài, bình thường khoảng năm trăm năm, mà lão nhân này đã sống hơn 450 năm, chân chính đến thời điểm cuối đời.
Nhưng so sánh với hắn, là hàng tiểu bối trong hàng tiểu bối.
Theo thời gian hiện thực, Lăng Hàn đã sống hơn một vạn năm, tính cả thời gian gia tốc, hắn đã là lão quái vật hơn 10 triệu năm.
Bị một người mới sống hơn bốn trăm năm xưng tiểu tử, Lăng Hàn có chút buồn cười.
Bất tri bất giác, hắn cũng vượt qua thời gian dài dằng dặc.
- Đại Vân Thành, ra thôn trang đi về phía đông, phải đi ròng rã ba năm mới có thể đến.
Lão nhân lại nói, còn vỗ vỗ vai của Lăng Hàn.
- Tiểu tử, vẫn là ở lại nơi này đi, nhìn ngươi cũng là một nhân tài, tìm vợ không khó.
Lăng Hàn mỉm cười, lấy ra một bình đan dược thả xuống, cái này đối với hắn mà nói không đáng giá, nhưng đối với phàm nhân mà nói là cực kỳ quý giá, có thể để cho lão nhân tẩy tủy phạt cốt, từ đây thân thể cường tráng, sống thêm hai trăm năm cũng không khó.
Kỳ thực cái này không phải đan dược tăng cường tuổi thọ, bởi vậy hiệu quả không phải rất tốt, nhưng đối với phàm nhân mà nói, cái này đã đủ.
- Lão bá, bảo trọng.
Lăng Hàn đứng thẳng người lên, đi ra nhà tranh của lão nhân.
Hắn vừa định nhấc bước mà đi, lại nghe đại địa truyền đến chấn động.
Không phải địa chấn, mà là có vật gì giẫm mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666755/chuong-2327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.