Hiện tại Lăng Hàn lại dám ra tay với hắn?
Thực cho rằng đi ra từ thế gia đan đạo thì giá trị vũ lực yếu sao? Ngươi cũng quá ngây thơ.
Lăng Hàn căn bản không đặt trong lòng, đừng nói Lưu Dụ không phải vương giả, hơn nữa còn là con gà nhị trảm mà thôi, cho dù vương giả tứ trảm đỉnh phong thì thế nào?
Đánh một chưởng, Lưu Dụ nắm cổ hắn xách lên.
- A...
Lưu Dụ thống khổ tứ chi đạp loạn, hắn chỉ phí công vô ích, hắn trong mắt Lăng Hàn chỉ là đứa trẻ mà thôi.
- Bằng hữu! Bằng hữu!
Chư Cẩn gấp đến độ suýt khóc, vạn nhất Lưu Dụ bị đánh tổn thương, Chư gia không thể làm sinh ý với Lưu gia cũng không có gì, nếu Lưu gia còn thả ra lời gì đó, bảo các đan sư không làm ăn với Chư gia, như vậy Chư gia thảm rồi.
Hắn căn bản không thân với Lăng Hàn, khí thế áp bách bộc phát, hắn chỉ có thể bồi hồi cách Lăng Hàn ba trượng.
Hắn thế mới biết Lăng Hàn cường đại cỡ nào, nội tâm thở dài, ngươi nói Lưu Dụ êm đẹp chạy đi trêu chọc người ta làm gì? Người ta cũng đã nhường phòng tu luyện cho ngươi, ngươi còn hùng hổ dọa người như thế, không đánh ngươi thì đánh ai?
Hắn cũng nhìn ra việc này, tuy hắn cũng chán ghét Lưu Dụ, ước gì đối phương bị đánh nhưng ít ra cũng không nên ở trước mặt của mình.
Hắn không ngừng khuyên bảo, nói địa vị của Lưu Dụ, muốn khuyên bảo Lăng Hàn không nên xằng bậy.
Lăng Hàn làm sao nghe, chỉ là nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666436/chuong-2008.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.