Lưu đày thuật không phải không hữu hiệu, nó cần tiếp xúc mục tiêu mới được, ví dụ tấn công đối thủ, phải đánh trúng mới được, thậm chí quy tắc phải trúng mục tiêu mới có thể lưu đày, hơn nữa còn mất một thời gian thật ngắn.
Tiên Vương công kích cũng không ngoại lệ, công kích cần ức ức ức một phần ức giây là đánh trúng mục tiêu.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ lưu đày chưa đánh trúng con thỏ thì nó đã bỏ chạy ra khỏi phạm vi công kích, từ đó lưu đày vô hiệu.
Đại cẩu hắc nói gốc tiên dược này có ẩn chứa lôi hệ quy tắc, xem ra đúng vậy, nếu không lực phản ứng cũng không nhanh như thế.
- Ha ha ha ha, tiểu hàn tử, đuổi theo đi, lập tức đuổi theo.
Đại hắc cẩu cười to.
Lăng Hàn tái mặt, nói;
- Dường như ta bắt được gốc tiên dược này thì ngươi sẽ ăn nó.
- Đúng nha!
Đại hắc cẩu gật đầu, sau đó nó lại cười lớn:
- Bổn tọa cảm thấy buồn cười, thế nào, ngươi còn muốn cắn bổn tọa hay sao?
Lưu manh!
Lăng Hàn không chấp nhặt với nó làm gì, này gốc tiên dược này có lôi hệ quy tắc, cực kỳ khó bắt.
Phải mau chóng nghĩ biện pháp.
Bọn họ đuổi theo lần nữa, không biết gốc tiên dược này có vấn đề về trí thông minh hay không, hoặc là nó cố ý trêu chọc bọn họ cho nên không chạy quá xa, nó vẫn ngồi trên tảng đá gặm củ cải.
Lăng Hàn ném Thất Mệnh Thiên Vân ra ngoài, hắn muốn dùng tiên dược thuyết phục con thỏ, vào lúc cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666375/chuong-1947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.