Những người này đều bị dọa ngốc, không ngờ tiểu bạch kiểm nhìn như là phú nhị đại này lại là giả heo ăn thịt hổ, thực lực mạnh mẽ tới tột đỉnh.
Bọn hắn đã đá trúng một khối sắt.
Lăng Hàn mỉm cười nói.
- Một người một vạn, có giao tiền hay không?
- Giao. Đương nhiên là giao.
Những người này đồng thanh nói.
Lăng Hàn gật đầu, triệt tiêu áp chế với những người này, để cho bọn hắn lần nữa đứng vững.
Những người này thành thành thật thật trả tiền. Mỗi một người một vạn quả thực là cực hạn của bọn hắn. Có ít người còn chưa đủ, phải mượn người khác. Lúc này mới gom góp được ra gần vạn. Chẳng những giao toàn bộ cướp đoạt lúc trước ra, mà ngay cả những thứ của bản thân mình cũng phải giao ra hết.
Bọn hắn đều khóc không ra nước mắt, đây quả thực là cố gắng bao lâu lại làm mai cho người khác a.
Lăng Hàn một mặt thu hoạch, thu hoạch hết mười ba phần, hắn không khỏi ảo não, nói:
- Sao lại thiếu bảy vạn?
Mười ba người không phải vừa vặn là mười ba vạn sao?
- Đại thiếu, một người một vạn, mười ba người mười ba vạn, vừa đủ a.
Người thủ lĩnh dùng vẻ mặt đau khổ nói.
Mặt Lăng Hàn đen lại.
- Ngươi định lấn lý ta ư? Mười ba người, mỗi một người một vạn, không phải là hai mươi vạn sao?
Ngươi...
Tên thủ lĩnh không dám phản bác chút nào, đây rõ ràng là Lăng Hàn đùa nghịch bọn hắn. Thế nhưng cho dù bọn hắn biết rõ thì sao chứ? Lại còn dám ý kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666287/chuong-1858.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.