Một câu mà thôi, bọn hắn còn đang trên đường phát triển, cần gì phải do dài ngắn nhất thời, tranh giành khí phách nhất thời chứ?
Bất quá, những lời này của hắn tương đương với thừa nhận thực lực của Tiêu Thắng, nếu không mà nói, nếu như đại khái có thể dùng hai ba chiêu giải quyết thì hắn không cần nói nhảm như vậy. Cũng bởi vậy tất cả mọi người lại có nhận thức mới về Tiêu Thắng.
Tiêu Thắng khó chịu, rõ ràng hắn đánh thắng Tiêu Thắng, nhưng vì sao phải thông qua lời nói của đối phương mới có thể được người ta kính sợ chứ?
Hắn hừ một tiếng, sau Trảm Trần nhất định hắn sẽ hành hạ đối phương, khiến cho tất cả mọi người biết rõ, hắn mới thực sự là Vương giả.
- Ha ha ha ha..
Tống Sa đứng lên, lớn tiếng nói.
- Trường Tôn huynh, sau Trảm Trần, ta cũng muốn lãnh giáo ngươi một chút. Bất quá tốt nhất ngươi đừng thua trong tay những người khác, nếu không... Ta khinh thường khiêu chiến với một kẻ thất bại.
Ở bên cạnh hắn, đôi mắt xinh đẹp của Mã Dĩnh cũng tràn ngập chiến ý, muốn lật tung Vương giả hiện tại trở thành Tân vương.
Vẻ mặt Trưởng Tôn lương tự nhiên, thân là Vương giả, đương nhiên hắn có một trái tim vô địch. Người khiêu chiến nhiều hơn cũng không khiến cho tâm tình hắn bị ảnh hưởng. Bất quá trong lòng hắn lại nghĩ, nếu như Lăng Hàn và Nữ Hoàng ở đây, thu thập mấy người này không phải rất đơn giản sao? Chỉ một phút đồng hồ đã khiến cho đám người này hoài nghi bọn hắn sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666284/chuong-1855.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.