- Hừ.
Hàn Lộ cười lạnh, hắn ra tay, đánh về phía Lăng Hàn. Oanh một cái, bàn tay lớn hóa thành một ngọn núi lớn, đen như mực, quấn quanh đại đạo, đáng sợ vô cùng.
- Nhanh chạy.
Đại Hắc Cẩu vội vàng nhanh chân bỏ chạy, nó vô cùng trơn trượt, bốn chân chạy lung tung, chạy trốn nhanh vô cùng.
- Chờ ta.
Lăng Hàn nắm lấy đuôi Đại Hắc Cẩu, hô một tiếng. Bởi vì Đại Hắc Cẩu chạy quá nhanh cho nên cả người hắn giống như một lá cờ đang phấp phới vậy.
- Mau buông tay, ngươi quá nặng.
Đại Hắc Cẩu kêu lớn.
- Xú tiểu tử ngươi buổi sáng không có đại tiện sao? Cả bụng đều là rắm.
- Không có việc gì, ta tin tưởng ngươi.
Lăng Hàn cười to.
- Cẩu gia không tin mình a.
Đại Hắc Cẩu lè lỡi, bốn chân lại chạy càng nhanh.
Oanh, phía sau bọn hắn, bàn tay lớn rơi xuống, chỉ là đã hụt. Tốc độ của đầu Đại Hắc Cẩu này quả thực quá nhanh, không hổ là thứ trời sinh làm chuyện xấu.
- Muốn chạy?
Đinh Diệu Long giết tới, toàn thân có quy tắc quanh quẩn, ngay cả thân thể cũng không nhìn thấy.
Trong lòng hắn hận vô cùng, không ai có thể hiểu rõ trong lòng hắn lúc này hận thế nào. Tổ miếu bị người ta nhấc lên, nhưng mà người nhấc lên kia cũng không thể làm gì. Mà đầu sỏ gây nên chuyện lại là một Sáng Thế cảnh nho nhỏ. Hơn nữa chính miệng hắn lại từng đáp ứng chiêu lãm người này vào Đinh gia.
Chuyện này có trách nhiệm của hắn.
Hắn là tội nhân thiên cổ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666278/chuong-1849.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.