Trưởng Tôn Lương giơ tay ấn, đánh ra.
Bùm!
Trưởng Tôn Lương phong lại kình phong này, nhưng nó nổ trong lòng bàn tay gã thành ánh lửa cuồn cuộn dâng lên.
Ui!
Trưởng Tôn Lương bị một kích đánh thụt lùi ba bước.
Cộp cộp cộp!
Lòng bàn tay Trưởng Tôn Lương chảy máu, biểu tình nghiêm túc.
Mọi người xôn xao.
Một kích kia khiến Trưởng Tôn Lương chịu thiệt một chút? Ui chà.
Bọn họ cho rằng Tiêu Thắng chỉ muốn nương Trưởng Tôn Lương nổi tiếng. Đúng, Tiêu Thắng xem Trưởng Tôn Lương là đá lót chân. Nhưng dã tâm của Tiêu Thắng rất lớn, gã không muốn đánh vài cái với đối phương để chứng minh thực lực, gã muốn đánh bại Trưởng Tôn Lương.
Chiến thắng một Vương giả trẻ tuổi thành danh đã lâu sẽ cho Tiêu Thắng bay vọt lên trời, thay thế vị trí.
Mọi cố gắng trước kia của Trưởng Tôn Lương thành lót chân cho Tiêu Thắng, gã đánh bại Trưởng Tôn Lương một lần là lấy hết vinh diệu của đối phương.
Tiêu Thắng ra vẻ kinh ngạc nói:
- Ủa? Trưởng Tôn huynh thì ra yếu vậy sao.
Tiêu Thắng lắc đầu nói:
- Ngại quá đi, ta tưởng huynh rất mạnh nên vừa lên đã dốc hết sức, không ngờ bị thương huynh.
Tiêu Thắng nghiêm mặt nói:
- Chiêu sau ta sẽ không dùng sức mạnh như vậy nữa.
Đây rõ ràng là trêu chọc!
Trưởng Tôn Lương không giận, vương giả tranh đấu không phải quyết định bằng miệng mà là thực lực.
Thực lực của Trưởng Tôn Lương không kém gì đối phương, nhưng mới lên gã đã xem thường Tiêu Thắng, không ngờ lực công kích của Tiêu Thắng đáng sợ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666266/chuong-1837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.