Đinh Khiếu Trần vùng vẫy bò dậy.
Rầm!
Đinh Khiếu Trần bị đấm gục.
Trên lôi đài miễn một phe không ngã xuống hoặc nhận thua thì chiến đấu vẫn sẽ tiếp tục.
Đinh Khiếu Trần không cam lòng nhận thua, gã bị Lăng Hàn đánh đến mất hết mặt mũi, nếu giờ nhận thua trước mắt bao người thì gã không cách nào ngẩng đầu lên được.
Nhưng cắn răng cố chống thì được ích gì?
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Đinh Khiếu Trần không ngừng ngã xuống, mặt sưng như đầu heo. Lăng Hàn xuống tay rất có chừng mực, không quá nặng làm đối phương xỉu, khiến Đinh Khiếu Trần luôn giữ trạng thái tỉnh táo.
Ngươi có nhận thua không?
Đinh Khiếu Trần cắn răng, đây là giới hạn cuối cùng của gã, tuyệt đối không mở miệng xin thua.
Lăng Hàn định đánh tiếp nhưng thấy thời gian không còn nhiều, hắn giơ chân đá Đinh Khiếu Trần lăn ra khu vực chiến đấu. Theo quy tắc thế này cũng tính là thua.
Đinh Hổ cực kỳ bất mãn, chợt mở mắt ra nhìn Lăng Hàn:
- Hừ!
Lăng Hàn thụt lùi một bước, mặt tái nhợt.
Lăng Hàn bị Đinh Hổ đánh một cú, vô ảnh vô hình, chỉ một tiếng hừ nhưng ẩn chứa ý chí võ đạo của Đinh Hổ. Lão tổ Trảm Trần cường đại biết bao, nếu đi Cổ giới thì một ý niệm có thể vỡ nát một hành tinh lớn.
Giờ lưỡi dao ý niệm này chém vào người Lăng Hàn thì hắn đâu dễ chịu gì.
May mắn Đinh Hổ không dám giết người trước mắt công chúng nên dùng sức có hạn. Lăng Hàn thì có khí lực mạnh kinh người, một nhát niệm nhẫn chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666234/chuong-1805.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.