Năm ngày sau các cường giả Loạn Tinh hoàng triều đến đầu tiên, có Tả Tướng, Hữu Tướng, các đại tướng, toàn là cường giả đứng trên đỉnh cao ở tinh vực này. Nhưng giờ bọn họ đứng trước mặt Lăng Hàn không dám đứng thẳng sống lưng.
Thánh Nhân, đó là chân long trên chín tầng trời!
Tả Tướng rất là cảm khái, năm xưa gã từng cảnh cáo Lăng Hàn tránh xa tiểu nữ nhi của mình chút, cho rằng hắn trèo cao. Giờ thì sao? Sớm biết Lăng Hàn sẽ trở thành Thánh Nhân thì Tả Tướng đã không phản đối, không chừng bây giờ làm nhạc phụ của Thánh Nhân rồi.
Ài!
Nhưng Lệ Vi Vi và Lăng Hàn có quan hệ khá tốt, thật ra hai người luôn là tình bạn thuần khiết, chỉ có Tả Tướng nghĩ bậy.
Cô nương này cá tính phóng khoáng, vừa thấy mặt liền la lên:
- Lăng Hàn! Lăng Hàn!
- Nha đầu!
Tả Tướng mặt xanh mét vội kéo nữ nhi lại:
- Đó là Thánh Nhân, phải cung kính bái kiến!
Lệ Vi Vi chu môi, cảm thấy Lăng Hàn không khác gì trước kia, sao phải bái kiến? Lệ Vi Vi không dám cãi lại phụ thân, chủ yếu là sắc mặt của Tả Tướng rất kém, nàng còn dám kêu một tiếng Lăng Hàn sẽ bị phụ thân đánh xỉu ngay.
Lệ Vi Vi hơi khom người đang định vái thì Lăng Hàn tới gần giơ tay trong không khí, lực lượng ngăn không cho nàng vái.
Lăng Hàn cười nói:
- Khách sáo với ta làm gì.
- Đúng vậy!
Lệ Vi Vi vốn không muốn vái liền nói theo:
- Tiểu hán tử, bây giờ ngươi ghê gớm thật.
Lăng Hàn cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666222/chuong-1793.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.