Lăng Hàn quen tay lấy đi không gian linh khí, thần khí trên người Thái Cổ Thánh Vương, tùy tay nhét vào túi. Không gian thần khí không thể bỏ vào không gian linh khí hay thần khí khác, không cất vào Hắc tháp được nên Lăng Hàn đành bỏ vào túi hết.
Đám Thánh Vương nhe răng nhìn. Bình thường ngươi hay làm chuyện này đúng không? Rất quen tay.
Lăng Hàn nhìn Thánh Vương khác:
- Cơ hội cuối cùng, người lúc trước đã tấn công ta đều lăn ra hết cho ta! Một người làm việc một người chịu, nếu không ta không ngại sau khi oanh giết các ngươi rồi tới tận ổ giết tiếp!
Lại có mấy Thánh Vương đứng ra:
- Giọng điệu thật cuồng!
Tuy Lăng Hàn nhanh kinh người, đoàn lửa có sức sát thương đáng sợ nhưng hắn dù gì chỉ là Tiểu Thánh. Mợ nó, là Trung Thánh!
Bọn họ chợt nhận ra Lăng Hàn đã bước vào Trung Thánh vị!
Không tin nổi, mười năm trước Lăng Hàn chỉ vừa đột phá Tiểu Thánh mà bây giờ đã trở thành Trung Thánh, tốc độ tiến bộ thế này quá đáng sợ, khiến người hoàn toàn không chấp nhận được. Dù ngươi ăn tiên dược cũng không thể nhanh vậy được!
- Còn ai không?
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Tổng cộng mười sáu tên, giờ chết một thì nên còn mười lăm con chó già vô sỉ.
Đại Hắc Cẩu bất mãn sủa Lăng Hàn:
- Gâu!
Dứt lời có mười Thánh Vương bước ra, đứng chung với mấy Thánh Vương trước đó vừa đủ mười lăm người.
Mười lăm Thánh Vương ánh mắt lạnh lùng, bọn họ cảm thấy miễn Lăng Hàn không có lá bài tẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666191/chuong-1762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.