Nếu ngươi nhằm vào ta, vậy ta cũng không cần khách khí với ngươi.
- Đến chiến!
Thái Miểu lớn tiếng kêu lên, Tinh Sa Vũ Viện cũng không có quy tắc không thể lấy lớn ép nhỏ, ngươi sợ bị đánh, liền đàng hoàng ở trong phòng đừng đi ra.
- Thái Miểu, ngươi vẫn tính là người sao?
Nhậm Phi Vân bước ra ngoài.
- Lúc trước có một tên Thánh Nhân giá lâm, tùy ý chà đạp tôn nghiêm của Vũ Viện chúng ta, ngươi ở đâu? Làm sao không thấy ngươi nhảy ra? Ngược lại là Lăng Hàn, hắn đứng ra, vì Vũ Viện ta đoạt lại tôn nghiêm, nhưng ngươi thì sao, hiện tại lại đối với hắn như thế!
Hắn đầy mặt xem thường:
- Lúc đó sao ngươi không khiêu chiến Lăng Hàn? Hừ, hay khi đó Lăng Hàn còn có Thánh Vương tinh huyết đang thiêu đốt, sức chiến đấu vô song, ngươi căn bản không dám khiêu chiến!
- Ngươi muốn đánh, đến, ta làm đối thủ của ngươi!
Mấy câu này cực kỳ khí phách, cũng làm cho đại bộ phận người bắt đầu cộng hưởng, dồn dập hò hét, giúp đỡ Lăng Hàn.
Sắc mặt của Thái Miểu không khỏi khó coi:
- Không nên quên, cũng bởi vì hắn, làm hại Vũ Viện chịu liên lụy! Hắn ngược lại tốt, phủi mông một cái rời đi, nhưng chúng ta thì sao? Các ngươi đều suy nghĩ thật kỹ, mấy năm qua từng được tài nguyên tu luyện gì sao, là ai hại?
- Thái Miểu, ngươi đủ chưa!
Ngữ khí của Nhậm Phi Vân lạnh lẽo, hắn đã không nhịn được muốn ra tay rồi.
Xoạt, đúng lúc này, chỉ thấy một bóng người trước hắn mà ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666153/chuong-1724.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.