Mấy vị Thiên Ma đấu pháp, ngươi lại dám thò một chân vào, ngươi coi mình là ai? Sứ giả chính nghĩa là ai cũng có thể làm được sao? Ngươi có tư cách giữ gìn lẽ phải sao?
- Hừ, chúng ta chấp pháp, lùi sang một bên!
Huyền Ma Câu gia nói, hắn vung lại tay áo, có vẻ hơi không thích.
Có điều, Cổ Phong là Ma Chủ, tuy yếu hơn hắn một cấp độ, nhưng chung quy vẫn phải lưu chút tình cảm.
Nhưng Cổ Phong mười phân cố chấp nói:
- Lăng Hàn phải phạt, nhưng tội không đáng chết, kính xin các vị tiền bối khai ân!
Mọi người càng thêm kỳ quái, không thấy ngươi cùng Lăng Hàn có quan hệ cá nhân gì a, làm sao lại vào lúc này bảo vệ như vậy? Chẳng lẽ có giao tình không thể cho ai biết?
Ngay cả Lăng Hàn cũng có chút không tìm được manh mối, nếu như đổi Cổ Phong thành Vũ Hoàng, Phong Phá Vân, hay Loạn Tinh nữ hoàng, Hổ Nữu, vậy hắn không thấy lạ, đây là nghĩa khí huynh đệ, tình nghĩa phu thê.
Nhưng Cổ Phong? Hắn thậm chí chỉ biết tên của đối phương mà thôi.
- Tránh ra, bằng không ngay cả ngươi cũng trấn áp!
Câu gia Huyền Ma lạnh lùng nói, hắn vốn là phái đóng kín, đối với người không phải của cấm địa tràn ngập bài xích, nếu cho mặt không muốn, vậy cũng chớ trách hắn vô tình.
Cho rằng hắn không dám ra tay sao?
Cổ Phong hiện ra vẻ giãy dụa, song quyền nắm thật chặt, thời điểm mọi người cho rằng hắn muốn từ bỏ, lại thấy hắn nặng nề lắc đầu nói:
- Ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666133/chuong-1704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.