Ầm!
Hồ Anh Mộc lại ra tay, một chưởng ghìm xuống, Tinh Thần tỏa ra, áp lực vô biên bao phủ.
Lăng Hàn căn bản không có tư cách né tránh, một đòn của Thánh Nhân quá nhanh, thậm chí sắp đến trình độ ngay cả thần thức của hắn cũng theo không kịp. Oành, chưởng lực khủng bố hạ xuống, lần thứ hai vung lên bụi bặm đầy trời.
Tất cả mọi người vô cùng sốt sắng, trước đó tuy Lăng Hàn chặn được một đòn, nhưng lần này Hồ Anh Mộc tuyệt đối là toàn lực ứng phó.
Tro bụi tản đi, một người vẫn đứng ngạo nghễ như cũ.
Lăng Hàn!
- Lăng sư huynh!
- Lăng Hàn!
Sau khi ngẩn ra, tiếng reo hò lần thứ hai giống như biển gầm vang lên, hơn nữa so với trước còn cường liệt hơn gấp trăm lần.
Quá hưng phấn!
Nếu như nói trước đó Hồ Anh Mộc còn có lý do nói tùy ý một đòn, vậy lần này liền thật không lời nào để nói, con mẹ nó ngươi cũng đã súc thế hơn nửa ngày, nếu như lại kỷ kỷ méo mó, còn không thấy ngại sao?
Đám người Tinh Sa Đại Thánh cũng mắt thả kỳ quang, bọn họ có thể khẳng định, hai kích kia Lăng Hàn đều dựa vào thực lực của bản thân tiếp, không phải dựa vào bảo y ngoại vật gì đó.
Người trẻ tuổi này, thần a!
Hồ Anh Mộc mờ mịt.
Tại sao, tại sao vẫn không thể nào quyết định Lăng Hàn?
Chính là một Hằng Hà Cảnh mà thôi, làm sao có khả năng khó giết như vậy?
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Còn có một chiêu, có đánh nữa hay không? Không đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666074/chuong-1645.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.