Nhưng Hồ Binh vừa chết, để bọn họ run rẩy, phần kiêu ngạo kia trực tiếp tan thành mây khói.
Bọn họ sợ, tên sát tinh này thật dám xuống tay, cấm địa cũng doạ không được hắn.
- Chúng ta là người của Bát Thạch cấm địa, tổng cộng có ba vị Lão tổ, đều là Thánh Vương, Thánh Nhân lấy trăm tính, ngươi dám xuống tay với chúng ta, nhất định chết không có chỗ chôn!
Bọn người Hồ Xán chuyển Bát Thạch cấm địa ra, hiện tại cũng chỉ có cọng rơm rạ duy nhất này có thể cứu bọn họ.
Lăng Hàn chỉ làm như không nghe thấy, nếu hắn đã động sát niệm, vậy liền không thể thu tay lại, chuyển ra ai cũng doạ không được hắn.
Giết giết giết!
Từng đầu người bay lên, từng người ngã xuống, rất nhanh chỉ còn sót lại Hồ Xán cùng Hồ Thư Ngữ.
- Đi!
Hồ Xán nhìn Hồ Thư Ngữ kêu lên.
Hồ Thư Ngữ gật đầu, trước bọn họ tử chiến, là bởi vì còn có đám người Hồ Binh liên lụy, bọn họ làm sao có thể bỏ đi mấy người này trốn? Nhưng hiện tại không giống, những người khác đều chết, bọn họ cũng không có ý nghĩa đánh tiếp.
Hơn nữa, chết hết ở nơi này, vậy không phải chết vô ích, làm sao báo cừu? Phải biết Lão tổ che đậy Thiên Cơ, chí ít có thể kéo dài một năm, bởi vậy cho dù Lão tổ tâm huyết dâng trào, lại suy tính một lần, vậy cũng đã là chuyện một năm sau rồi.
Phải đi đâu tìm hung thủ?
Lão tổ chỉ là Thánh Vương mà thôi, lại không phải Tiên Vương không gì không làm được!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666051/chuong-1622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.