Người lão sư kia tức giận đến vung tay áo một cái, cũng lười nói chuyện, trực tiếp đi xuống lôi đài.
Đánh đi.
- Lăng Hàn, ta còn tưởng rằng ngươi không dám tới!
Cổ Đạo Nhất lạnh lùng nói.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Đối phó một con a miêu a cẩu, việc nhấc tay nhấc chân, ta làm sao đến mức khiếp đảm?
- Hiện tại ngươi chữa thương, ta cho ngươi một canh giờ khôi phục.
Cổ Đạo Nhất ngạo nhiên nói, hắn muốn đánh bại một Lăng Hàn ở trạng thái toàn thịnh, thắng minh bạch rõ ràng, cũng làm cho Lăng Hàn thua không lời nào để nói.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người không khỏi gật đầu, Cổ Đạo Nhất không hổ là vạn cổ thiên kiêu, chỉ nhìn cổ đại khí này liền khiến người ta khâm phục.
Theo lý, là Lăng Hàn đến muộn, hơn nữa còn ở lúc sắp hết thời gian, vậy Cổ Đạo Nhất lập tức ra tay cũng không có ai nói cái gì.
Cái này là biểu hiện của tự tin, để cho ngươi khôi phục một canh giờ thì đã làm sao.
Lăng Hàn khoát tay áo một cái nói:
- Không cần, mau mau đánh đi, đánh xong ta còn đi thu phần thưởng.
Chuyện này... ngươi cũng quá điên đi, còn không đánh đã nhận định mình tất thắng?
Hiện tại tâm tính của Cổ Đạo Nhất không thể so năm đó, nhất thời bị làm tức giận, hắn uy nghiêm đáng sợ nhìn Lăng Hàn, ngón trỏ không ngừng run rẩy, sát ý sôi trào:
- Nếu ngươi muốn tìm chết...
Xoạt, một đạo kiếm khí đánh tới, ngăn cản lời nói của hắn.
- Đánh liền đánh, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666026/chuong-1598.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.