Đám người Trần Thụy Tĩnh nhất thời biến sắc, con mẹ nó, dám to gan nhục nhã sư nương của bọn họ?
Ở trong lòng bọn họ, sư nương thứ nhất sư phụ thứ hai!
Đinh Bình cùng Cửu Yêu cũng lập tức trở nên đằng đằng sát khí, bọn họ đối với Thiên Phượng Thần Nữ không có kính nể như bốn người Trần Thụy Tĩnh, nhưng làm nhục sư nương chính là làm nhục sư phụ của bọn họ, há có thể không giận?
Nhưng không có một người ra tay, chờ Lăng Hàn quyết định.
- Khà khà, Hướng ca bảo ngươi lưu lại, là phúc khí ngươi tu luyện ba đời, còn không mau mau cảm tạ Hướng ca!
Lỗ Hữu Tinh vội vàng nhìn Thiên Phượng Thần Nữ quát lên, trong lòng âm thầm chảy nước miếng, mỹ nữ như vậy hắn cũng muốn.
Ánh mắt của Lăng Hàn lạnh lẽo, đùng, vung tay lên, trực tiếp đánh Lỗ Hữu Tinh ra ngoài, oành, trên tường nhất thời nhiều một lỗ thủng hình người, Lỗ Hữu Tinh đã nhào lên đường, hiện hình chữ đại.
- Lăng Hàn, ngươi thật to gan, ở Hoàng Đô cũng dám ra tay hại người!
Hướng Thừa Duẫn không khỏi chảy mồ hôi lạnh, hắn đột nhiên phát lên, lúc trước Lăng Hàn gan to bằng trời, ngay cả con trai độc nhất của Triệu đại tướng quân cũng dám đắc tội chết.
So sánh với đó, người tâm phúc trước mặt Tả Tướng lại tính là gì, có trọng yếu bằng nhi tử không?
Hắn run rẩy, bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
- Cho ngươi mặt, lại không biết đủ!
Lăng Hàn lại vung một chưởng, đùng, Hướng Thừa Duẫn cũng bị hắn đánh bay ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665915/chuong-1487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.