Sắc mặt của Kim Tuyên lúc xanh lúc đỏ, nhưng vẫn thỏa hiệp nói:
- Vừa nãy có chỗ đắc tội, kính xin Hàn thiếu thứ tội!
Nếu để Lăng Hàn phẫn nộ, thủ tiêu bán đấu giá Giới Linh Thạch, vậy Kim gia không thể nghi ngờ liền nháo một chuyện cười, mà mất mặt xấu hổ như vậy, hắn là kẻ cầm đầu, khẳng định khó thoát khỏi gia tộc xử phạt.
Vì lẽ đó, cân nhắc đến điểm ấy, hắn vẫn kinh sợ.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Ta không quen biết ngươi.
Kim Tuyên không khỏi giận dữ, ý này của Lăng Hàn rất đơn giản, chính là không chấp nhận hắn xin lỗi. Chỉ là một Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị, kiêu ngạo cái gì chứ?
Kim Minh mở miệng, trầm giọng nói:
- Kim Tuyên, nếu một vị Đan Sư cấp tám bị ngươi đuổi ra khỏi cửa, ngươi cho là mình phải nên làm như thế nào, mới có thể để đối phương nguôi giận?
Kim Tuyên sững sờ, lời này của Kim Minh là có ý gì? Lẽ nào Lăng Hàn còn có thể là một vị Đan Sư cấp tám sao? Đùa giỡn, tên này mới bao nhiêu tuổi, tuyệt đối sẽ không vượt qua một ngàn, có thể nói là thiên tài võ đạo, nhưng muốn nói đến đan đạo đại sư, vậy liền ha ha.
Đan đạo làm sao tăng lên? Cần luyện chế một lò một lò đan dược, kia là thời gian chân thật, nào giống võ đạo, ngươi số may ăn một viên thần đan, nói không chắc lập tức từ phàm nhân nhảy đến Tinh Thần Cảnh.
Đan Sư cấp tám chưa tới ngàn tuổi? Thực sự là chuyện cười lớn!
- Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665760/chuong-1332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.