Phốc!
Lăng Hàn phun ra, Vân tỷ? Mấy ngày nay hắn cũng quen thuộc người trong doanh, biết Thiên Phượng Thần Nữ một có bạn thân là Chu Lệ Vân, mà này là một bác gái trung niên a!
Bác gái a, ngươi trâu già gặm cỏ non thật được sao?
Mặc dù đối với Thần linh mà nói, niên linh đã không phải rất trọng yếu nữa, nhưng niên linh tương đối chí ít cũng phải xứng đôi a? Nghĩ đến Chu Lệ Vân mang gương mặt lão thái, Lăng Hàn không khỏi rùng mình.
Này để hắn một năm ăn không ngon a.
- Ta nói, ta không xa ức vạn dặm tới tìm ngươi, ngươi lại đẩy ta vào trong ngực nữ nhân khác, hơn nữa còn là loại bác gái này, như vậy thật được sao?
Lăng Hàn cười nói.
Thiên Phượng Thần Nữ nhất thời lộ ra vẻ cảnh giác, tên này quả nhiên không có hảo tâm với mình.
Tuyệt sắc như nàng dù cho ở Thần Giới cũng là mỹ nữ khó gặp, bị người ngắm vào cũng không phải sự tình kỳ quái, nhưng tâm nàng sớm đã đóng băng, sẽ không bị nam nhân nào hòa tan.
- Xin tự trọng!
Nàng nói.
- Trọng yếu nhất chính là quý trọng người trước mắt, không nên lòng tham không đáy!
- Nói hay, phải quý trọng người trước mắt!
Lăng Hàn thâm tình nhìn Thiên Phượng Thần Nữ,
- Một vạn năm không gặp, ngươi một chút cũng không thay đổi.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó!
Thiên Phượng Thần Nữ lãnh đạm nói.
- Hắc hắc!
Lăng Hàn cười cười, tiếp đó lấy thần thức phát sinh một chuỗi âm tiết.
Thiên Phượng Thần Nữ nhất thời lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665740/chuong-1310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.