- Tiểu tử, ngươi quá không có nghĩa khí, nhiều muội tử như vậy ngươi cua hết sao, ngươi ăn thịt cũng không chừa cho sâm gia chút canh, đại gia nguyền rủa cả nhà ngươi a!
Lão Nhân Sâm hổn hển.
- Nói nhảm nữa, liền ném ngươi vào nồi!
Lăng Hàn uy hiếp.
- Tốt tốt!
Con thỏ thì lau nước bọt nói.
- Thỏ Gia đã sớm chuẩn bị xong củi lửa rồi!
Nó ném ra một đống lớn than củi, hơn nữa không phải phàm phẩm, mà là Tử Đàn Mộc, là Hỏa Nguyên luyện đan, luyện khí tốt nhất.
Cái này dùng để nấu đồ ăn... thật là xa xỉ.
Lão Nhân Sâm mục trừng ngốc khẩu, chỉ vào con thỏ:
- Tốt ngươi cái con thỏ chết bầm, rõ ràng vẫn cùng sâm gia xưng huynh gọi đệ, thì ra vẫn nhớ một thân thịt của sâm gia a!
- Cây cải củ, ngươi không vào nồi người nào vào nồi, cống hiến một thân thịt, tạo phúc muôn dân chúng đi, Thỏ Gia sẽ vĩnh viễn nhớ ngươi!
Con thỏ cố tình chính kinh, một bên thì bợ mông.
- Tiểu Hàn tử, ngươi nói có nên “rửa” Lão Nhân Sâm này một chút hay không?
- Rửa muội muội ngươi a!
Lão Nhân Sâm vội lẩn tránh rất xa, thật sợ hai tiện nhân này hứng lên nổi lửa cho mình vào nồi a.
Lăng Hàn không có tâm tình để ý tới mấy kẻ dở hơi, mà đang suy nghĩ như thế nào để đáp lời với Thiên Phượng Thần Nữ. Quả thật rất nóng ruột a.
Ngày thứ hai, quân đội nhổ trại phát động, lại đi được ngàn dặm.
Như vậy, bốn ngày sau, nhóm người này tới sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665738/chuong-1308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.