Đằng, đằng, Vân Vĩnh Vọng cùng Khang Tu Nguyên đồng thời đứng lên, lộ ra vẻ giận dử.
Lại dám nói Tam Hỏa Dẫn của sư tôn bọn họ sáng chế là độc môn của hắn? Này quá không biết xấu hổ, mặc kệ đối phương làm sao giúp Hàn Lâm Các, nhưng có một nguyên tắc, có một cực hạn là tuyệt đối không thể thoái nhượng.
Đó chính là sư tôn của bọn họ, như thiên thần, như Chân Tiên, tuyệt đối không thể khinh nhờn!
- Ta nghĩ, Đại trưởng lão cũng nên ly khai!
Vân Vĩnh Vọng lạnh lùng nói.
Biểu tình của Khang Tu Nguyên cũng lạnh lùng.
Quả thực, Lăng Hàn trợ giúp Hàn Lâm Các rất lớn, nhưng coi như Hàn Lâm Các suy sụp, bọn họ cũng tuyệt đối không cho phép một người ăn cắp thành tựu của sư tôn ở lại trong điếm, này là đại bất kính với sư tôn.
Lăng Hàn cười ha ha, hiện tại hai đồ đệ này biểu hiện để hắn rất hài lòng, nhưng hắn lại nói:
- Các ngươi đây là muốn xua đuổi công thần sao?
- Chúng ta sẽ cho các hạ đủ thù lao.
Khang Tu Nguyên lạnh lùng nói.
Lăng Hàn lại nói:
- Các ngươi không sợ ta gia nhập Bảo Lâm Các sao? Các ngươi nên biết, nếu ta gia nhập Bảo Lâm Các, các ngươi tuyệt đối chống không nổi mười ngày, liền đóng cửa.
- Ha hả, không biết các hạ có nghe câu này chưa, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành!
Vân Vĩnh Vọng quả quyết nói.
Lăng Hàn vỗ tay một cái, cười nói:
- Cần gì chứ, chỉ là một câu nói mà thôi.
- Các hạ, ngươi nên ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665722/chuong-1292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.