- Thê tử, con chim ngốc này chạy đến nhà chúng ta, mở miệng nói muốn ta chờ xem, ngươi nói ta phải làm gì?
- Đương nhiên là đánh nổ!
Thủy Nhạn Ngọc còn chưa kịp mở miệng, Lăng Hàn liền trả lời, nở nụ cười âm u với Cái Vịnh Tư.
- Ngươi, ngươi chớ làm loạn!
Cái Vịnh Tư chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh, phát lên một luồng cảm giác không rõ.
- Khách khí cái gì chứ!
Lăng Hàn ra tay, bắt đối phương, sau đó oành oành oành, chính là một trận no đòn.
Hắn cũng nổi nóng, đây chính là địa bàn của hắn, ngươi chạy đến trong nhà ta, mở miệng muốn thu người làm tiểu đệ, bị cự tuyệt còn nói lời uy hiếp. Cái này không phải muốn ăn đòn sao?
- Ngươi, ngươi ngươi không nên quên, ta là người của Cốc Môn.
Cái Vịnh Tư thảm thiết nói.
- Đánh không phục ngươi sao?
Lăng Hàn cười to, lại đánh một trận.
Loại chó săn như Cái Vịnh Tư đương nhiên sẽ không có cốt khí gì, bị đánh một trận liền mở miệng xin tha, ngay cả hô cũng không dám.
Lăng Hàn ngừng tay nói:
- Ngươi lại bước vào cửa này một bước, ta liền đánh gãy chân chó của ngươi, hiểu chưa?
- Hiểu! Hiểu!
Cái Vịnh Tư vội vàng gật đầu, hiện tại hắn chỉ muốn chạy khỏi "Ma Quật" này.
- Ha ha, vậy thì cút!
Lăng Hàn ném hắn ra ngoài.
Cái Vịnh Tư lăn bò đi, rắm cũng không dám thả một cái, sau khi chạy ra mấy chục trượng, lúc này hắn mới quay đầu lại, vốn muốn nói mấy câu mang tính hình thức, nhưng nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665649/chuong-1219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.