Thủy Nhạn Ngọc không khỏi trừng Lăng Hàn một chút, người khác có đồ đệ thiên tài như thế xem là bảo cũng không kịp, nhưng Lăng Hàn ngược lại tốt, đều nghĩ tất cả biện pháp dằn vặt đệ tử này. Có điều, thực lực của Đinh Bình tăng lên lại rõ như ban ngày, nếu nàng không cố gắng, rất có thể sẽ bị đối phương vượt qua.
Lăng Hàn cười ha ha, một bên nắm lên Thủy Nhạn Ngọc đuổi gấp, vừa nói:
- Đồ nhi, sư phụ kiểm tra năng lực phản ứng của ngươi, kết quả để sư phụ rất thất vọng!
Oành!
Đinh Bình ngã chổng vó, đầu rơi xuống đất trước, trực tiếp đâm vào trong đất bùn, hắn rút đầu ra, chỉ thấy mình đã rơi vào trước một đại quân tối om om, để hắn giật mình, vội làm ra dáng dấp cảnh giới, sau đó mới phát hiện những cái này đều chỉ là tượng đá.
Lúc này, Lăng Hàn cùng Thủy Nhạn Ngọc cũng đã chạy tới, Tu La Ma Đế đi theo phía sau.
Lăng Hàn nhìn xung quanh, kinh ngạc nói:
- Đám tượng đá này, có ít nhất hơn triệu!
- Đây là vật chôn cùng sao?
Thủy Nhạn Ngọc tò mò nói, tuy trăm vạn tượng đá rất kinh người, nhưng đại năng an táng ở nơi này chí ít là Hằng Hà Cảnh, vậy trăm vạn tượng đá là quá phổ thông.
- Hẳn là vậy, có một vạn người tiếp đón, ở dưới cửu tuyền cũng không cô quạnh.
Lăng Hàn lắc lắc đầu.
- Đáng tiếc, dù vô địch Thần Đạo, nhưng chung quy vẫn hóa thành bùn đất, lẽ nào thật sự không có ai có thể vĩnh hằng bất diệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665571/chuong-1141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.