Người đánh lén không kịp rút kiếm, không thể làm gì khác hơn là buông lỏng tay, thân hình lui ra sau, trong nháy mắt liền lùi về sau năm sáu trượng, như một đám mây bay xuống.
Nàng, rõ ràng là Ân Nguyên Hương!
- Lăng Hàn!
Thủy Nhạn Ngọc kinh hô một tiếng, vội vàng đỡ lấy Lăng Hàn, nước mắt chảy ra, một kiếm này xuyên thấu thân thể của Lăng Hàn, chỉ để lại chuôi kiếm ở bên ngoài.
- Ngươi, ngươi làm gì!
Kim Trí Huy vừa giận vừa sợ, nhìn Ân Nguyên Hương quát.
Chỉ có Phục Thiên còn ngồi dưới đất, nhưng có thể nhìn thấy, bắp thịt của hắn đã không nhịn được căng thẳng lên.
Lăng Hàn nhìn chằm chằm Ân Nguyên Hương, dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Hóa ra ngươi mới là người hành hung trên thuyền!
- Làm sao ngươi biết?
Ân Nguyên Hương thay đổi vẻ cẩn thận từng li từng tí, lộ ra vẻ ngạo nghễ, mà khí tức của nàng cũng có biến hóa long trời lở đất, lập tức tăng lên tới đại viên mãn.
Lăng Hàn ho khan một hồi, sắc mặt càng có vẻ trắng xám nói:
- Chu Cao Dương ở trước khi chết, đã từng nói hung thủ không phải hắn.
Ân Nguyên Hương một kích thành công, hiện tại ngược lại cũng không vội nói:
- Vì cầu sinh, hắn tự nhiên nói không biết lựa lời.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Nếu như hắn hạ thủ, hắn chỉ xin tha, mà sẽ không vào lúc đó nói mình không phải hung thủ.
- Vì lẽ đó, ngươi liền bắt đầu hoài nghi?
Ân Nguyên Hương có chút kinh ngạc.
- Xác thực.
Lăng Hàn gật đầu.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665498/chuong-1068.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.