Vương Uyển và Trương Thanh thì nhếch miệng, lộ ra biểu tình quả nhiên như vậy.
Có ai không sợ chết chứ?
Lăng Hàn vươn tay, cầm cái vòng lên, chợt ra sức, ba, cái vòng này thì bị hắn bẻ gẫy. Hắn thuận tay ném trên đất, thản nhiên nói:
- Chuyển cáo cho Triệu Luân, hảo ý tâm lĩnh, vô phúc tiêu thụ.
Ba, vòng cổ chó rơi trên đất, phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Toàn trường lần nữa lặng ngắt như tờ.
Lăng Hàn đây là muốn đối nghịch với Triệu Luân!
Hắn từ đâu tới dũng khí, ở đâu ra tự tin? Triệu Luân a, con trai độc nhất của Triệu Đại Tướng Quân, cường giả Sơn Hà cảnh đại cực vị, có người nói bản thân là thiên tài Tam tinh, ngươi lấy tư cách gì đối kháng?
- Lớn mật, dám hư hao lễ vật của Triệu sư huynh, ngươi có biết phạm vào tội lớn bực nào không?
Vương Uyển lớn tiếng quát lên.
Ánh mắt của Lăng Hàn lạnh lùng nói:
- Cầm vật như vậy tới nhục nhã ta, chẳng lẽ còn không đập? Hai người các ngươi lập tức cút cho ta, đừng để ta nhìn mà tâm phiền.
- Ngươi đã là một người chết, còn dám kiêu ngạo?
Vương Uyển lãnh đạm nói.
Ba!
Lăng Hàn đưa tay, một bả liền hắn xách lên, lấy thực lực của hắn bây giờ, chiến lực ở dưới hai mươi tinh tự nhiên không phải đối thủ của hắn. Hắn nắm cổ của Vương Uyển, lạnh lùng nói:
- Nếu ta đã là một người chết, cũng không ngại kéo mấy người chôn cùng!
Vương Uyển sợ đến cả người dựng đứng lông mao, hắn không muốn vì Triệu Luân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665378/chuong-947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.