Võ đạo thừa hành là cường giả vi tôn, nếu Thạch Linh trâu bò như thế, Đông Nguyệt Tông liền mất đấu chí, trăm vạn đại quân lại gọi đầu hàng không giết, nên mọi người liền buông binh khí, ngoan ngoãn đầu hàng.
Ngạo Phong bị bắt lại, hắn bị Lăng Hàn phế bỏ linh căn, cảnh giới vẫn dừng lại ở Sinh Hoa Cảnh sơ kỳ, nhìn thấy Lăng Hàn, hắn không khỏi oán hận, cả giận nói:
- Lúc trước nếu không có con tiện nhân kia cầu xin, mà ta nhất thời nhẹ dạ, giết tiểu súc sinh ngươi liền không có nhiều mầm họa như vậy!
- Lớn mật!
Nguyên Thừa Hòa nện lên ót Ngạo Phong một cái, nổ đến Ngạo Phong nằm bò trên đất.
Lăng Hàn nhìn Nhạc Khai Vũ và người nhà họ Nhạc gật đầu, xem như bắt chuyện, hiện tại hắn không có thời gian đi ứng phó những thân thích này.
Lăng Đông Hành đứng dậy nói:
- Ngạo Phong, đánh với ta một trận. Nếu ngươi có thể thắng ta, ta liền thả ngươi một con đường sống!
Ngạo Phong cười gằn:
- Hai mươi năm trước ngươi là bại tướng dưới tay ta, hiện tại như vậy, tương lai cũng như thế!
- Vậy thì chiến một trận đi!
Ý chí chiến đấu của Lăng Đông Hành sục sôi, cầm kiếm đi lên.
Nguyên Thừa Hòa không khỏi nhìn về phía Lăng Hàn, mang theo dò hỏi.
Lăng Hàn gật gù, ra hiệu hắn làm theo.
Lấy thực lực bây giờ của hắn, dù Lăng Đông Hành thật không địch lại, hắn cũng có thể đúng lúc cứu được phụ thân.
Nguyên Thừa Hòa buông cấm chế ra, để hai người kết thúc ân oán của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665183/chuong-752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.