Tên Hoá Thần Cảnh kia thấy Lăng Hàn "kinh sợ", khóe miệng không khỏi lộ ra vẻ ngạo nghễ, này dưới cái nhìn của hắn tự nhiên là chuyện tất nhiên, chỉ là Linh Anh Cảnh cũng dám hò hét với hắn sao?
- Hừ, coi như ngươi thức thời!
Bên cạnh tên Hoá Thần Cảnh kia còn có một tiểu bối, hắn khinh thường liếc nhìn Lăng Hàn, nơi sâu xa của ánh mắt lại cất giấu đố kị.
Đương nhiên, mọi người đồng lứa, thậm chí hắn còn lớn hơn năm sáu tuổi, nhưng hắn chỉ bước vào Sinh Hoa Cảnh, Lăng Hàn đã là Linh Anh Cảnh, ròng rã một cảnh giới lớn a, như thế tính toán, hắn so với đối phương chênh lệch bao nhiêu năm? Chí ít mười năm!
Người hơn hai mươi tuổi, tu luyện chỉ mười mấy năm, chênh lệch mười năm khái niệm này nghĩa là gì? Thiên phú của song phương chênh lệch lớn cỡ nào?
Lăng Hàn nhìn lướt qua, nhớ kỹ dáng dấp của hai người này.
Con mẹ nó, tiểu gia không phát uy, các ngươi cho rằng ta là mèo ốm sao?
- Trừng cái gì, lại trừng liền móc con ngươi của ngươi ra!
Tên tiểu bối kia trừng mắt lên, có vẻ hung tướng mười phần.
Hắn gọi Chu Ngọc Thành, lần này theo Tam Tổ Chu Đức Nguyên ra ngoài lịch lãm, bởi vì hắn là người có thiên phú tốt nhất của Chu gia đời thứ ba, vẻn vẹn hai mươi bốn tuổi liền bước vào Sinh Hoa Cảnh, tương lai rất có hi vọng thành tựu Hoá Thần Cảnh.
Chu gia chỉ là gia tộc Hoá Thần Cảnh, tổng cộng có bốn nhân vật như vậy, lấy Tam Tổ Chu Đức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665163/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.